1
Đừng quá xem trọng điều gì. Hãy tiếp
nhận mọi sự may rủi một cách nhẹ nhàng( Jepfecson).
2
"Trong những lúc khó khăn nhất của
cuộc sống, đừng cố gắng trở thành một người thành công hay hạnh phúc, tốt hơn
hãy trở thành một người có giá trị" (Albert Einstein).
3
Không nên bày tỏ những lo âu và thất bại
của bạn cho những người bạn nghe. Tốt hơn hết nên kể với những kẻ thù của bạn -
ít ra thì bạn cũng cung cấp cho họ những phút giây thoải mái, ngoài ra, bạn còn
chắc rằng: họ sẽ dỏng tai lên mà nghe bằng hết những lời nói của bạn. (B.Sou)
4
Người có đạo đức thì luôn kính trọng các
bậc đạo đức hơn mình. Người mà không biết kính trọng các bậc đạo đức thì phải
biết rằng đạo đức của mình vẫn còn kém dở.
5
Thế giới này đầy ắp những đau khổ là do
người ta chỉ biết sống cho mình, hướng về mình.
6
Đừng khóc vì nước mắt chỉ làm đấy thêm
bể khổ, đừng cười vì ngạo mạn sẽ làm tan vỡ cả tương lai.
7
Nếu không biết cúi xuống để nhặt một cây
kim thì đừng nghĩ rằng sau này sẽ làm được việc lớn; Nếu chưa thể tiết kiệm vài
số điện ở bóng đèn, cái quạt trong nhà thì đừng nghĩ rằng sau này mình sẽ giàu.
8
Kẻ nào nghĩ mình là giỏi, thì biết rằng
kẻ ấy vẫn còn quá ngu dốt. Người nào nghĩ mình vẫn còn kém cỏi mà vẫn không tự
ti, luôn cố gắng thì đó là 1 suy nghĩ đúng.
9
Người kiêu mạn hay bị những tai nạn bất
ngờ, càng kiêu mạn càng thêm đau khổ. Người khiêm hạ thường có nhiều niềm vui
bất ngờ! Càng khiêm hạ bao nhiêu càng hạnh phúc bấy nhiêu.
10 Người
không khoe khoang chưa biết họ tốt hay xấu nhưng là người có bản lĩnh, biết
giấu kín thực lực của mình.
11 Đừng
tiêu xài hết tiền bạn đang có, không nên muốn ngủ bao lâu thì ngủ.
12 Cuộc
sống của chúng ta có lắm thăng trầm. Thăng vì đôi lúc chúng ta biết khiêm hạ
nhưng trầm vì chúng ta còn mắc bệnh khoe khoang.
13 Nếu
thỏa mãn vật chất là hạnh phúc thì ta có thể xem con bò là hạnh phúc. ( Platon).
14 Người
hay nói dối thì không có việc xấu gì mà người đó không thể làm.
15 Khi
khoe khoang điều hay thì những điều đang có sẽ mất, đang đến sẽ không đến nữa,
việc đang làm sẽ không làm được và thường gặp nhiều rủi ro, bất trắc.
16 Biết
đủ không nhục, biết dừng không nguy. Như thế có thể giữ được lâu dài.( Lão Tử).
17 Người nào hay bị kích động, người
đó có một tinh thần yếu đuối. Người nào không bị kích động, người đó có một
tinh thần mạnh mẽ.
18 Hãy
khôn ngoan như rắn và hiền lành như chim bồ câu!
19 Hãy
có thái độ không sợ hãi của một anh hùng và trái tim thương yêu của một trẻ
thơ.
20 Việc
gì trong đời sống cũng khó khǎn cả, vì chưa thành thói quen khi đã có thói quen
thì việc gì cũng không khó.
21 Trên
sân khấu chỉ có kẻ bại trận mới ngồi nói dai. Kẻ thắng trận đã mĩm cười bỏ đi
mất với chiến lợi phẩm.
22 Can
đảm không phải là dám chết mà là dám sống và làm ích lợi cho đời.
23 "Có
nhiều điều kỳ diệu chợt đến trong cuộc sống, nhưng hầu hết những điều tuyệt vời
trong đời là do ta thận trọng vun đắp, nỗ lực đeo đuổi hoặc đòi hỏi sự kiên trì
bền bỉ mới có được."
24 Người trí thì sự vui hay sự khổ
không làm cho bồng bột hay suy sụp.
25 Con
người ta giỏi lên phần nhiều nhờ lúc thực hành, chứ không phải lúc học.
26 Người
không chịu sửa mình mà muốn có tiếng thơm để đời thì khác nào mặt xấu mà muốn
có cái hình đẹp trong gương.
27 Người
có trí tuệ càng cao thì càng thấy mình nhỏ bé.
28 Cổ
nhân dạy: "Y nghĩa bất y ngữ". Nghĩa là chúng ta không nên bận tâm
với những lời nói, những câu văn không có ý nghĩa gì cả. Thí dụ như có người
nói chúng ta ngu như con bò, nếu chúng ta nổi giận, thì quả là chúng ta ngu
thực rồi, còn gì nói nữa. Những câu nói vô nghĩa tương tự khó có thể làm động
tâm những người cố gắng tìm hiểu đạo lý.
29 Cái
gì cũng nói biết nghĩa là không biết gì cả( Tục ngữ Anh).
30 Ngu
ngốc không phải là do thiếu kiến thức, không phải là do không muốn học mà do
tin rằng đã biết hết tất cả. (Anita Joachim-Daniel).
31 Nếu không tìm thấy hạnh phúc ngay
trong chính bản thân mình thì không thể tìm được ở nơi nào khác( Agnes
replier).
32 Nếu
còn tin ở đất đai
Bao
nhiêu gánh nặng trên vai cũng thường
Nếu
còn là kẻ bất lương
Bao
nhiêu bão tố mười phương đổ vào.
33 Chúng
ta không yêu quý điều gì, thì điều đó sẽ rời khỏi tầm tay của chúng ta.
34 Chẳng
gìn giữ hạnh nhỏ, tất lụy đến đức lớn.
35 Người
vượt đèn đỏ là người đã có hành vi ăn cắp (thậm chí ăn cướp) quyền sử dụng đèn
xanh của người khác.
36 Cố
gắng là sức mạnh của tinh thần nhưng không phải tự nhiên mà có. Chúng ta phải
rèn luyện ngay từ khi còn nhỏ. Khi đã qua thời tuổi trẻ, chúng ta rất khó rèn
luyện vì Ý chí sẽ không khởi được nữa. Bởi vậy, khi còn trẻ, nếu có được những
cảnh khổ để rèn luyện, chúng ta nên xem đó là một diễm phúc của cuộc đời. Phần
lớn những người có một thời tuổi trẻ sung sướng là những người không có ý chí,
nghị lực. Những người ấy chưa biết cố gắng là gì nên rất dễ dàng chùn bước
trước khó khăn hay gục ngã trước hoàn cảnh.
37 Người
có tâm tự mãn, tự hào thầm kín giống như cái đĩa cạn, nước không thể rót được
nhiều.
38 "Hạnh phúc là sự bình an của
tâm hồn, không phải ở những trò vui giả tạo hay cuồng dại."
39 Không
làm điều mình thích, Chỉ làm điều có ích!
40 Sự tôn trọng không đến từ công việc
mà bạn đang làm, nó đến từ cái cách mà bạn đang làm công việc đó.
41 Người
mà sống buông thả, bừa bãi, lười biếng là người có nội tâm không chặt chẽ được.
Nội tâm cẩu thả, lười biếng là người không chiến thắng được bản thân. Ngay đến
thói lười biếng, cẩu thả còn không chiến thắng được thì dĩ nhiên, phần nhiều ta
biết rằng họ không chiến thắng được ngoại cảnh, những tác động từ bên ngoài,
nói cách khác là dễ bị kích động.
42 Người
không bị kích động là người có một nội tâm mạnh mẽ, trong những hoàn cảnh bất
ngờ, những biến cố dữ dội vẫn giữ được sự bình tĩnh, sáng suốt không cuốn theo
hoàn cảnh và không đau khổ.
43 Bạn
có thể không thể lựa chọn được những gì xảy đến với mình nhưng bạn hoàn toàn có
thể lựa chọn thái độ tích cực nhất để đối mặt với chúng.
44 Con
người ta khi chưa thành danh, phải tập sống tiết tháo, theo khuôn mẫu, phép
tắc, ước thúc bản thân vì sống bừa bãi, phóng dật thì sau này khó tiến bộ.
45 Người
nào mà đạo đức không vững vàng thì khi gặp cơ hội rất dễ làm chuyện sai trái,
lầm lỗi.
46 Khi
ta chưa có địa vị, ai nói gì mình cũng nhịn được, nhưng có địa vị rồi, tâm lại
trở nên hẹp hòi, cho nên được ca ngợi thì mình mới vui, ai xem thường thì mình
khổ đau.
47 Sự cảm phục về người này chỉ xuất
hiện trong tâm người kia nhưng có thể làm cho họ sung sướng khi biết người khác
cảm phục mình.
48 Một
người nghĩ mình giỏi, đôi khi là do họ tự nghĩ mình giỏi, chỉ là cảm xúc và
đánh giá cá nhân, không hoàn toàn bởi sự công nhận của những người khác.
49 Thích
nói ra những cái hay, cái tốt của mình cho người khác biết, đó là tâm lý thường
tình của con người. Vì người ta nghĩ rằng, những điều đó làm cho họ tăng thêm
giá trị và khiến người khác phải nể phục. Tâm lý thèm khát sự cảm phục của
người khác là tâm lý rất mãnh liệt của con người.
50 Làm
việc khó bắt đầu nơi chỗ dễ. Làm việc lớn bắt đầu nơi chỗ nhỏ". Chính vì săn
sóc, chăm lo cho những điều nhỏ mà làm được những điều lớn bất ngờ. Bắt đầu từ
những việc làm căn bản, nhỏ bé mà thiết thực. Giọt nước chảy lâu cũng làm thủng
cối đá. Lỗ mọt nhỏ cũng có thể làm chìm thuyền. Điều thiện cũng như điều ác
cũng đều nên được ý thức từ những điều rất nhỏ.
51 Nếu
cái nhỏ gì cũng xem thường, để cho qua loa thì sẽ có ngày trở thành những cái
khó lớn. Biết khó mà không xem thường thì có thể đối mặt với mọi hoàn cảnh mà
không rơi vào sự lúng túng, dao động. Biết nhỏ thì có thể lấy mềm buộc chặt,
lấy ít ngăn chế nhiều.
52 Người
hiểu đạo trị luôn giữ thái độ điềm đạm. Xem cái nhỏ cũng như cái lớn, cái ít
như nhiều, lấy đức báo oán. Giải quyết việc khó từ khi còn dễ, thực hành việc
lớn từ khi còn nhỏ. Cho nên người đắc đạo trước sau không làm việc gì lớn mà
thực hiện được việc lớn.
53 Người
tài không lộ tướng, lộ tướng thì không phải người tài! Người có bản lĩnh khác
thường thì tính tình kín đáo, chẳng mấy ai nhìn ra được.
54 Người
có thể tiến bộ thì không tự mãn, không cố chấp, cũng không tự ái. Vì vậy nên
mới có thể bỏ cái qua cái cũ mà chấp nhận cái mới được. Khi thấy mình là giỏi
nhất thì không còn học hỏi được nữa( vì mình đã là nhất rồi). Khi xem xét sự
vật, không được quên mặt đối lập của nó. Nghĩ đến cái hữu hạn thì đừng quên cái
vô hạn.
55
Người không ham giàu thì nghèo không là nỗi khổ; không thương yêu
thì xa nhau không tiếc nhớ; không ghét nhau thì gần nhau không bực bội; không
tự ái thì bị nhục mạ không khó chịu; không cần danh vọng thì mất chức không là
nỗi bận tâm.
56 Đừng bị kích động trong những
trường hợp khẩn cấp. Hãy giữ đôi chân của bạn trên mặt đất.
57 Giới
hạn việc vay mượn: Những người sống bằng tiền vay mượn và thẻ tín dụng sẽ không
thể giàu được. Do đó không nên vay mượn một khoản tiền lớn để tiêu dùng hay đầu
tư. Cũng không nên thế chấp. Nhiều người cứ tưởng mình quản lý được nợ nần
nhưng lại khốn đốn vì chúng tốt nhất là chỉ mượn đến số tiền bạn có thể trả và
hãy đầu tư bằng tiền tiết kiệm của chính mình.
58 Người
ta buồn vì có vui (hết vui thì thấy buồn) và người ta vui vì có buồn (hết buồn
thì thấy vui). Chỉ có những người thiết lập được sự bình an, tâm tư lắng đọng
không bị cảnh bên ngoài chi phối, vượt lên sự buồn vui thường tình mới thực sự
vững chải, an trú trong hạnh phúc và tịnh lạc.
59 Đối
với những người nóng giận, nhìn thái độ biểu hiện bên ngoài, tưởng chừng những
người hay giận dữ có một bản tính mạnh mẽ, nhưng thực chất, họ có một nội tâm
yếu ớt. Vì tâm và thân vốn ngược nhau. Người có thân mạnh là người làm được
nhiều việc, hăng hái, năng nổ nhưng tâm chưa hẳn đã mạnh. Tâm mạnh là tâm trầm tĩnh, không dễ dàng bị kích động.
60 Người
sâu sắc thường biết mà tỏ ra không biết, đó là buông xả. Họ biết nhưng không cố
chấp cái biết của mình, vẫn ưu ái, thương yêu mọi người. Nếu như các vị Thánh
lúc nào cũng biết mà tỏ ra biết, chúng ta sẽ không bao giờ dám đến gần họ. Ở
đây, biết mà như không biết, sâu sắc mà buông xả là xuất phát từ tâm từ bi, tâm
thanh tịnh. Đó cũng là tế hạnh. Vì vậy, người chưa có tế hạnh, chưa kín đáo
thường hay bộc lộ sự hiểu biết của mình trước mặt mọi người.
61 Ta
phải sống khiêm hạ nhưng không hèn hạ, khúm núm. Khi gặp người khác, chúng ta
luôn tôn trọng họ nhưng tuyệt đối không khúm núm, không có thái độ của một kẻ
cầu cạnh vì đó là thái độ của người mất tư cách.
62 Người
quân tử khi tai họa đến thì không sợ, khi phúc đến thì không mừng. (Khổng Tử).
63 Khi
sống sung túc, phẩm hạnh lớn nhất là sự điều độ,
Khi
gặp tai họa phẩm hạnh lớn nhất là kiên cường(Ba con ).
64 Sự trả thù là dấu hiệu của một tinh
thần yếu ớt, bất lực không thể chịu đựng được những sự lăng mạ.( La
Rochefoucaulol).
65 Ngưỡng
cửa dẫn đến ngôi nhà khôn ngoan đó là sự tự hiểu mình còn ngu dốt
(Sưu tập )